Đừng đẩy tôi ra xa quá, tôi không với tới được anh
Hóa ra Eddie Diaz là một người… phóng đãng.
Giờ thì Buck không hề có ý định chỉ trích hay dè bỉu bất cứ ai, cậu ta sẽ không bao giờ làm thế, không chỉ vì điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được và mọi người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn với cơ thể của mình miễn là mọi thứ đều tự nguyện, mà còn vì câu nói xưa cũ kia – những người sống trong nhà kính, vân vân và mây mây.
Buck biết rõ về sự phóng đãng, cậu ta từng phóng đãng, nhưng sự phóng đãng của Eddie lại là một kiểu phóng đãng hoàn toàn khác, không giống như của Buck, cái mà buồn bã, cô đơn và được thực hiện vì những lý do mà cậu ta cần rất nhiều liệu pháp để chấp nhận, nhưng của Eddie thì sao? Sự phóng đãng của Eddie vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy niềm vui.
(hay là cái kiểu mà Buck nghĩ rằng cậu ta và Eddie chỉ là bạn tình nên cậu ta thúc đẩy Eddie hẹn hò với những người khác vì cậu ta là một thằng ngốc.)